Trẻ vào năm học mới
Sau một kì nghỉ hè, giờ đây bọn trẻ bắt đầu năm học mới. Các bậc phụ huynh bỗng nhiên cảm thấy bận rộn với công việc đưa trẻ đến trường và kèm con học mỗi ngày.
Trẻ nhỏ tới trường thường kéo theo những bận rộn thậm chí là áp lực vào mỗi sáng : làm sao để đánh thức trẻ dậy đúng giờ, lo bữa sáng cho chúng và đưa chúng đến trường kịp giờ. Trong kì nghỉ hè, trẻ được tha hồ ngủ nướng, nay thay đổi thói quen cũng có thể khiến nhiều trẻ em mất một thời gian để thích nghi. Đó là chưa kể những khó khăn tiếp cận trường lớp mới của các em bé mới vào lớp Một.
Để khắc phục những rắc rối nho nhỏ này, trước hết, cha mẹ cần cho trẻ đi ngủ sớm hơn bình thường và nhờ đó bé sẽ dậy sớm hơn. Sách vở, quần áo đi học nên được chuẩn bị sẵn sàng từ tối hôm trước. Nên cho trẻ tập thói quen dậy sớm và tự động làm vệ sinh buổi sáng. Tính toán thời gian để đưa trẻ đến trường không bị muộn giờ học và cũng không ảnh hưởng tới thời gian làm việc của bạn nữa.
Các bà mẹ cần chuẩn bị sẵn sàng thực đơn cho gia đình trước cả tuần, đặc biệt là bữa sáng. Trẻ cần được ăn no trước khi đến trường. Vào buổi tối, nên chuẩn bị sẵn xem sáng mai sẽ nấu món gì cho trẻ. Việc chuẩn bị đó giúp bạn luôn chu đáo cho bữa sáng của con và cả gia đình. Nhiều bà mẹ chuẩn bị cơm hộp buổi trưa cho con rất ngon lành. Công việc đó có thể lấy của bạn mất ít thời gian sáng, nhưng bù lại bạn sẽ yên tâm là con mình được chăm sóc chu đáo về dinh dưỡng.
Để giúp trẻ học hành tốt, ngay từ đầu năm học, bạn nên theo sát chương trình học của trẻ, thường xuyên liên lạc với giáo viên chủ nhiệm để biết tình hình học tập, sinh hoạt của của con mình. Với những em bé lớp 1, lớp 2, hãy kiểm tra dụng cụ học tập của các bé thường xuyên, nhất là chất lượng bút viết, để đảm bảo bé luôn có bút viết tốt cho việc luyện chữ. Mỗi ngày dành ra 30 phút đến 1 tiếng cho việc kèm con học hành sẽ giúp trẻ rất nhiều trong việc ôn bài và tiếp thu kiến thức mới.
Sau một kì nghỉ hè, giờ đây bọn trẻ bắt đầu năm học mới. Các bậc phụ huynh bỗng nhiên cảm thấy bận rộn với công việc đưa trẻ đến trường và kèm con học mỗi ngày.
Trẻ nhỏ tới trường thường kéo theo những bận rộn thậm chí là áp lực vào mỗi sáng : làm sao để đánh thức trẻ dậy đúng giờ, lo bữa sáng cho chúng và đưa chúng đến trường kịp giờ. Trong kì nghỉ hè, trẻ được tha hồ ngủ nướng, nay thay đổi thói quen cũng có thể khiến nhiều trẻ em mất một thời gian để thích nghi. Đó là chưa kể những khó khăn tiếp cận trường lớp mới của các em bé mới vào lớp Một.
Để khắc phục những rắc rối nho nhỏ này, trước hết, cha mẹ cần cho trẻ đi ngủ sớm hơn bình thường và nhờ đó bé sẽ dậy sớm hơn. Sách vở, quần áo đi học nên được chuẩn bị sẵn sàng từ tối hôm trước. Nên cho trẻ tập thói quen dậy sớm và tự động làm vệ sinh buổi sáng. Tính toán thời gian để đưa trẻ đến trường không bị muộn giờ học và cũng không ảnh hưởng tới thời gian làm việc của bạn nữa.
Các bà mẹ cần chuẩn bị sẵn sàng thực đơn cho gia đình trước cả tuần, đặc biệt là bữa sáng. Trẻ cần được ăn no trước khi đến trường. Vào buổi tối, nên chuẩn bị sẵn xem sáng mai sẽ nấu món gì cho trẻ. Việc chuẩn bị đó giúp bạn luôn chu đáo cho bữa sáng của con và cả gia đình. Nhiều bà mẹ chuẩn bị cơm hộp buổi trưa cho con rất ngon lành. Công việc đó có thể lấy của bạn mất ít thời gian sáng, nhưng bù lại bạn sẽ yên tâm là con mình được chăm sóc chu đáo về dinh dưỡng.
Để giúp trẻ học hành tốt, ngay từ đầu năm học, bạn nên theo sát chương trình học của trẻ, thường xuyên liên lạc với giáo viên chủ nhiệm để biết tình hình học tập, sinh hoạt của của con mình. Với những em bé lớp 1, lớp 2, hãy kiểm tra dụng cụ học tập của các bé thường xuyên, nhất là chất lượng bút viết, để đảm bảo bé luôn có bút viết tốt cho việc luyện chữ. Mỗi ngày dành ra 30 phút đến 1 tiếng cho việc kèm con học hành sẽ giúp trẻ rất nhiều trong việc ôn bài và tiếp thu kiến thức mới.
Viết nhân ngày tựu trường (trích từ báo Dân trí )
Vào dịp khai trường, dù ở xa quê nhà, tôi vẫn theo dõi qua báo chí, qua thư từ với bạn bè trong nước nên cũng vô cùng phấn khởi hình dung ra cảnh các cháu và các em hớn hở đi học, được lễ phép chào thầy cô và gặp gỡ bầu bạn, ...Thay vì viết về những sứ mạng của trường học, về phương pháp sư phạm, về những nhà giáo lớn như Piaget, Montessori, Freinet ... về những nghiên cứu xã hội học về giáo dục, tôi chỉ xin viết ít dòng, muốn bày tỏ cảm nghĩ của mình về ngày bắt đầu năm học mới ...
"Ngày tựu trường" - chỉ ba chữ ấy thôi làm ập vào trí tôi như sóng vỗ bờ biết bao nhiêu điều của quá khứ… Tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in đoạn văn của Thanh Tịnh:
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hồi hộp của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng (Thanh Tịnh, Tôi đi học).
Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới tà áo mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Ở trời Âu, ở lớp dạy tiếng Pháp, cô giáo tôi đã dạy rằng: bên trời Âu, đầu thế kỷ 20, Anatole France cũng có những “xao xuyến” tương tự:
Hàng năm, cứ mỗi độ mây kéo trên trời vào thu và lá úa vàng trên cành cây run rẩy ... khi tôi đi ngang qua vườn Luxembourg ...tôi thấy một cậu bé, tay thọc vào túi, vai đeo cặp, vừa đi đến trường vừa nhảy nhót như một con chim sẻ ... (AnatoleFrance, Quyển sách của bạn tôi).
Một bài học thuộc lòng khác, diễn tả tâm trạng của bà mẹ có con gái đi học ở thành phố :
Tân Long ái nữ,
Con ra tỉnh theo đường học vấn,
Mẹ ở nhà mắc bận tề gia
…
Nay nhà vắng chỉ còn có mẹ
Lúc vào ra quạnh quẽ buồn hiu
Vắng con mỗi sớm mỗi chiều
Hình con mẹ ngắm thêm nhiều nhớ nhung ...
Các em học sinh, sinh viên!
Cho phép cô gọi thế nhé. Các em đang bắt đầu niên học mới.
Trường không những chỉ là nơi các em học đọc, học viết, trau dồi kiến thức để làm người mà còn là nơi các em sống trong hơn 15 năm, từ lúc lên 3 đến tuổi trưởng thành. Đó là thời vàng son, tuổi của những phát triển trí tuệ vượt bậc, từ một con “chích chòe” non nớt cho đến lúc thành nhân, chững chạc, nắm vận mệnh mình trong tay.
Trường học và gia đình là hai thành lũy cuối cùng bảo đảm an toàn cho các em trong một xã hội dù có nhiều tác động trái chiều. Các em hãy tận hưởng hạnh phúc ấy để sau này đến lượt mình, các em sẽ lo cho hạnh phúc của người trẻ hơn các em.
Đến trường để tập tành nhân cách sống trong xã hội, để biết mình là ai, sánh với bạn và những mẫu người khác; để hiểu qua kinh nghiệm, qua bài học ... cấu trúc của xã hội, sinh hoạt của xã hội và những diễn biến tương lai có thể. Biết thế để chuẩn bị thái độ đúng cho ứng xử và hành động, để đóng vai trò chủ thể chứ không bị dòng đời cuốn đi.
Cổ nhân nói “nhân chi sơ, tính bổn thiện” (khởi thủy, con người vốn hiền lành). Cô rất tin điều này và hoàn toàn tin cậy nơi các em. Chẳng những các em vốn hiền lành mà các em còn có những tiềm năng rất lớn - khoa học đã chứng minh điều đó.Cô mong các em học làm người, theo luật lệ của xã hội. Nhưng không phải là những con cừu non vâng dạ, ngoan ngoãn nhắm mắt theo số đông. Mà là những người có hiểu biết và suy nghĩ, có khả năng cân nhắc, phân biệt thật - giả, đúng - sai...
Trường học và gia đình là hai thành lũy cuối cùng bảo đảm an toàn cho các em trong một xã hội dù có nhiều tác động trái chiều. Các em hãy tận hưởng hạnh phúc ấy để sau này đến lượt mình, các em sẽ lo cho hạnh phúc của người trẻ hơn các em.
Thưa các bậc phụ huynh, cha mẹ học sinh, sinh viên!
Biết bao nhiêu lần tôi đã tranh cãi với các bạn tôi về cái gọi là “bản năng làm cha hay làm mẹ”. Đối với tôi, tình yêu và cái tận tụy của chúng ta với con cái chúng ta không có gì là tự nhiên hay là bản năng hết : chúng ta đã được “dạy” như thế, được xã hội hóa như thế qua giáo dục, qua gương mẫu của người đi trước, qua nhận thức. Nhưng dù là thành quả của giáo dục, nuôi dạy con là một trọng trách và “nghề” làm cha mẹ thật tuyệt vời. Liên hệ gia đình là liên hệ duy nhất không bị “kinh tế hóa”.
Hồi ...xưa, để giúp các con tôi chuẩn bị ngày tựu trường, khi các cháu còn bé, tôi đọc cùng các cháu một truyện dành cho nhi đồng. Chuyện kể những bà mẹ lo lắng, sợ trăm thứ, mất ăn mất ngủ, gọi điện thoại cho các bà bạn có cùng cảnh ngộ... vì ngày mai các con mình đi học. Truyện ấy làm chúng nó vui và không sợ đến trường nữa, mà còn tỏ ra can đảm để “nâng đỡ tinh thần” cho mẹ: không khéo mẹ sẽ khóc trước mặt cô giáo hay các bạn, tội nghiệp mẹ ...
Nghề làm cha mẹ là một “nghề” rất cực, không có giờ giấc nhất định, làm ban đêm, làm cuối tuần, làm giờ phụ trội và lại không được trả lương. Nhưng chúng ta đã tự nguyện nhận lấy trách nhiệm ấy và luôn sẵn sàng lo cho con, hi sinh vì con!
Tôi vốn không thích những hình thức lễ nghĩa rườm rà và ồn ào. Nhân ngày khai trường, chỉ xin nói là: nếu con cái ta được đi học, công lao phần lớn là nhờ các bậc phụ huynh, cha mẹ của các em.
Thưa các bạn giáo viên, giáo sư!
Một số sách miêu tả liên hệ giữa thầy và trò như một liên hệ quyền lực, vì thầy là người lớn tuổi, có hiểu biết, có vai trò giảng dạy, chấm điểm, chế tài. Quyền lực của thầy cũng là một trong những điều kiện cần để bảo đảm trật tự cho lớp học và tối ưu hoá kết quả của sự truyền kiến thức. Thời tôi còn đi học, một trò tốt là một trò ngoan ngoãn, nghe lời thầy, thuộc bài và tuân thủ kỷ luật của trường.
Liên hệ quyền lực dần dần được thay thế bằng những liên hệ đa dạng và nhất là bình đẳng hơn, một liên hệ đầy tình người, như một ốc đảo xanh trong sa mạc vì xã hội hiện tôn vinh các giá trị vật chất, phù du. Trò giỏi hiện là một trò có sáng kiến, biết suy luận, học tích cực với sự hướng dẫn của thầy.
Một số nghiên cứu khác cho thấy là đại đa số giáo viên chọn nghề “gõ đầu trẻ” - xin lỗi đấy chỉ là một cách nói, chúng ta hết “gõ đầu trẻ” từ lâu rồi mà có lẽ là cùng đi một quãng đường với chúng thì đúng hơn
Các nghiên cứu ấy cho thấy là giáo viên chọn nghề vì đam mê, vì yêu trẻ và vì nghề ấy hợp với phụ nữ (mà thực tiễn nhất là thích hợp về thời dụng biểu để có thể vừa đi dạy vừa lo cho gia đình, con cái) chứ hoàn toàn không phải vì tiền hay vì danh.
Giáo viên, ở đâu cũng thế, là những người làm việc thầm lặng trong bóng tối, vui với các kết quả của học trò mình. Giáo dục, theo Hannah Arendt, đảm nhiệm cái trọng trách vừa lo đời sống và sự phát triển của trẻ vừa lo bảo vệ sự tồn tại của thế giới, loài người. Trẻ cần phải được bảo vệ, nếu không xã hội có thể “nuốt chửng” các cháu bé nhỏ và yếu ớt.
Hai trọng trách này nhiều khi xung đột với nhau: làm sao vừa bảo đảm sự tồn tại của truyền thống loài người vừa lo cho sự phát triển của trẻ hiện thời với những hoàn cảnh và nhu cầu khác nhau?
Để giải quyết xung đột ấy và để giải quyết muôn vàn khó khăn khác, chúng ta luôn phải tự vấn lương tâm và tìm giải pháp thích ứng tùy theo trường hợp.
Dạy học là một nghề đầy sáng tạo, nó bắt chúng ta phải tùy cơ ứng biến hầu như là mỗi ngày : tùy học trò, tùy bài học, tùy môi trường...
Các bạn có tin tôi không khi tôi nói rằng trong suốt đời đi dạy, mỗi khi lần đầu đối diện với một nhóm học trò mới, tôi còn lo lắng, bị stress hơn cả chúng vì “không biết phải nhảy trên chân nào” - để dịch thành ngữ tiếng Pháp “ne pas savoir sur quel pied danser” - tôi bối rối vì chưa biết những đặc thù của sinh viên nên chưa biết phải trình bày, giảng dạy, cư xử... cách nào ... Không thể cứ đem “tuồng ruột” ra mà giảng.
Nghề dạy học vẫn và sẽ còn là một nghề cao qúy. Xã hội ta đang qua nhiều biến chuyển dồn dập. Các bạn đã và đang gặp rất nhiều khó khăn. Riêng bản thân, tôi thật là ái ngại cho các bạn nhưng tôi tin tưởng là trong một tương lai gần, xã hội nhận thức đúng đắn hơn công sức của người đứng lớp, đào tạo tương lai của xứ sở.
Tuần rồi, đưa mẹ tôi vào nhà thương, chúng tôi được một cô y tá đón tiếp. Cô nhận ra tôi và tự giới thiệu: “Em đã học xã hội học do cô dạy 30 năm về trước”.
Hi vọng các bạn cũng có những niềm vui nho nhỏ như thế và chân thành chúc các bạn có nhiều học trò tích cực học với thầy.
Nguyễn Huỳnh Mai
Liège, Bỉ
Vào dịp khai trường, dù ở xa quê nhà, tôi vẫn theo dõi qua báo chí, qua thư từ với bạn bè trong nước nên cũng vô cùng phấn khởi hình dung ra cảnh các cháu và các em hớn hở đi học, được lễ phép chào thầy cô và gặp gỡ bầu bạn, ...Thay vì viết về những sứ mạng của trường học, về phương pháp sư phạm, về những nhà giáo lớn như Piaget, Montessori, Freinet ... về những nghiên cứu xã hội học về giáo dục, tôi chỉ xin viết ít dòng, muốn bày tỏ cảm nghĩ của mình về ngày bắt đầu năm học mới ...
"Ngày tựu trường" - chỉ ba chữ ấy thôi làm ập vào trí tôi như sóng vỗ bờ biết bao nhiêu điều của quá khứ… Tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in đoạn văn của Thanh Tịnh:
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hồi hộp của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng (Thanh Tịnh, Tôi đi học).
Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới tà áo mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Ở trời Âu, ở lớp dạy tiếng Pháp, cô giáo tôi đã dạy rằng: bên trời Âu, đầu thế kỷ 20, Anatole France cũng có những “xao xuyến” tương tự:
Hàng năm, cứ mỗi độ mây kéo trên trời vào thu và lá úa vàng trên cành cây run rẩy ... khi tôi đi ngang qua vườn Luxembourg ...tôi thấy một cậu bé, tay thọc vào túi, vai đeo cặp, vừa đi đến trường vừa nhảy nhót như một con chim sẻ ... (AnatoleFrance, Quyển sách của bạn tôi).
Một bài học thuộc lòng khác, diễn tả tâm trạng của bà mẹ có con gái đi học ở thành phố :
Tân Long ái nữ,
Con ra tỉnh theo đường học vấn,
Mẹ ở nhà mắc bận tề gia
…
Nay nhà vắng chỉ còn có mẹ
Lúc vào ra quạnh quẽ buồn hiu
Vắng con mỗi sớm mỗi chiều
Hình con mẹ ngắm thêm nhiều nhớ nhung ...
Các em học sinh, sinh viên!
Cho phép cô gọi thế nhé. Các em đang bắt đầu niên học mới.
Trường không những chỉ là nơi các em học đọc, học viết, trau dồi kiến thức để làm người mà còn là nơi các em sống trong hơn 15 năm, từ lúc lên 3 đến tuổi trưởng thành. Đó là thời vàng son, tuổi của những phát triển trí tuệ vượt bậc, từ một con “chích chòe” non nớt cho đến lúc thành nhân, chững chạc, nắm vận mệnh mình trong tay.
Trường học và gia đình là hai thành lũy cuối cùng bảo đảm an toàn cho các em trong một xã hội dù có nhiều tác động trái chiều. Các em hãy tận hưởng hạnh phúc ấy để sau này đến lượt mình, các em sẽ lo cho hạnh phúc của người trẻ hơn các em.
Đến trường để tập tành nhân cách sống trong xã hội, để biết mình là ai, sánh với bạn và những mẫu người khác; để hiểu qua kinh nghiệm, qua bài học ... cấu trúc của xã hội, sinh hoạt của xã hội và những diễn biến tương lai có thể. Biết thế để chuẩn bị thái độ đúng cho ứng xử và hành động, để đóng vai trò chủ thể chứ không bị dòng đời cuốn đi.
Cổ nhân nói “nhân chi sơ, tính bổn thiện” (khởi thủy, con người vốn hiền lành). Cô rất tin điều này và hoàn toàn tin cậy nơi các em. Chẳng những các em vốn hiền lành mà các em còn có những tiềm năng rất lớn - khoa học đã chứng minh điều đó.Cô mong các em học làm người, theo luật lệ của xã hội. Nhưng không phải là những con cừu non vâng dạ, ngoan ngoãn nhắm mắt theo số đông. Mà là những người có hiểu biết và suy nghĩ, có khả năng cân nhắc, phân biệt thật - giả, đúng - sai...
Trường học và gia đình là hai thành lũy cuối cùng bảo đảm an toàn cho các em trong một xã hội dù có nhiều tác động trái chiều. Các em hãy tận hưởng hạnh phúc ấy để sau này đến lượt mình, các em sẽ lo cho hạnh phúc của người trẻ hơn các em.
Thưa các bậc phụ huynh, cha mẹ học sinh, sinh viên!
Biết bao nhiêu lần tôi đã tranh cãi với các bạn tôi về cái gọi là “bản năng làm cha hay làm mẹ”. Đối với tôi, tình yêu và cái tận tụy của chúng ta với con cái chúng ta không có gì là tự nhiên hay là bản năng hết : chúng ta đã được “dạy” như thế, được xã hội hóa như thế qua giáo dục, qua gương mẫu của người đi trước, qua nhận thức. Nhưng dù là thành quả của giáo dục, nuôi dạy con là một trọng trách và “nghề” làm cha mẹ thật tuyệt vời. Liên hệ gia đình là liên hệ duy nhất không bị “kinh tế hóa”.
Hồi ...xưa, để giúp các con tôi chuẩn bị ngày tựu trường, khi các cháu còn bé, tôi đọc cùng các cháu một truyện dành cho nhi đồng. Chuyện kể những bà mẹ lo lắng, sợ trăm thứ, mất ăn mất ngủ, gọi điện thoại cho các bà bạn có cùng cảnh ngộ... vì ngày mai các con mình đi học. Truyện ấy làm chúng nó vui và không sợ đến trường nữa, mà còn tỏ ra can đảm để “nâng đỡ tinh thần” cho mẹ: không khéo mẹ sẽ khóc trước mặt cô giáo hay các bạn, tội nghiệp mẹ ...
Nghề làm cha mẹ là một “nghề” rất cực, không có giờ giấc nhất định, làm ban đêm, làm cuối tuần, làm giờ phụ trội và lại không được trả lương. Nhưng chúng ta đã tự nguyện nhận lấy trách nhiệm ấy và luôn sẵn sàng lo cho con, hi sinh vì con!
Tôi vốn không thích những hình thức lễ nghĩa rườm rà và ồn ào. Nhân ngày khai trường, chỉ xin nói là: nếu con cái ta được đi học, công lao phần lớn là nhờ các bậc phụ huynh, cha mẹ của các em.
Thưa các bạn giáo viên, giáo sư!
Một số sách miêu tả liên hệ giữa thầy và trò như một liên hệ quyền lực, vì thầy là người lớn tuổi, có hiểu biết, có vai trò giảng dạy, chấm điểm, chế tài. Quyền lực của thầy cũng là một trong những điều kiện cần để bảo đảm trật tự cho lớp học và tối ưu hoá kết quả của sự truyền kiến thức. Thời tôi còn đi học, một trò tốt là một trò ngoan ngoãn, nghe lời thầy, thuộc bài và tuân thủ kỷ luật của trường.
Liên hệ quyền lực dần dần được thay thế bằng những liên hệ đa dạng và nhất là bình đẳng hơn, một liên hệ đầy tình người, như một ốc đảo xanh trong sa mạc vì xã hội hiện tôn vinh các giá trị vật chất, phù du. Trò giỏi hiện là một trò có sáng kiến, biết suy luận, học tích cực với sự hướng dẫn của thầy.
Một số nghiên cứu khác cho thấy là đại đa số giáo viên chọn nghề “gõ đầu trẻ” - xin lỗi đấy chỉ là một cách nói, chúng ta hết “gõ đầu trẻ” từ lâu rồi mà có lẽ là cùng đi một quãng đường với chúng thì đúng hơn
Các nghiên cứu ấy cho thấy là giáo viên chọn nghề vì đam mê, vì yêu trẻ và vì nghề ấy hợp với phụ nữ (mà thực tiễn nhất là thích hợp về thời dụng biểu để có thể vừa đi dạy vừa lo cho gia đình, con cái) chứ hoàn toàn không phải vì tiền hay vì danh.
Giáo viên, ở đâu cũng thế, là những người làm việc thầm lặng trong bóng tối, vui với các kết quả của học trò mình. Giáo dục, theo Hannah Arendt, đảm nhiệm cái trọng trách vừa lo đời sống và sự phát triển của trẻ vừa lo bảo vệ sự tồn tại của thế giới, loài người. Trẻ cần phải được bảo vệ, nếu không xã hội có thể “nuốt chửng” các cháu bé nhỏ và yếu ớt.
Hai trọng trách này nhiều khi xung đột với nhau: làm sao vừa bảo đảm sự tồn tại của truyền thống loài người vừa lo cho sự phát triển của trẻ hiện thời với những hoàn cảnh và nhu cầu khác nhau?
Để giải quyết xung đột ấy và để giải quyết muôn vàn khó khăn khác, chúng ta luôn phải tự vấn lương tâm và tìm giải pháp thích ứng tùy theo trường hợp.
Dạy học là một nghề đầy sáng tạo, nó bắt chúng ta phải tùy cơ ứng biến hầu như là mỗi ngày : tùy học trò, tùy bài học, tùy môi trường...
Các bạn có tin tôi không khi tôi nói rằng trong suốt đời đi dạy, mỗi khi lần đầu đối diện với một nhóm học trò mới, tôi còn lo lắng, bị stress hơn cả chúng vì “không biết phải nhảy trên chân nào” - để dịch thành ngữ tiếng Pháp “ne pas savoir sur quel pied danser” - tôi bối rối vì chưa biết những đặc thù của sinh viên nên chưa biết phải trình bày, giảng dạy, cư xử... cách nào ... Không thể cứ đem “tuồng ruột” ra mà giảng.
Nghề dạy học vẫn và sẽ còn là một nghề cao qúy. Xã hội ta đang qua nhiều biến chuyển dồn dập. Các bạn đã và đang gặp rất nhiều khó khăn. Riêng bản thân, tôi thật là ái ngại cho các bạn nhưng tôi tin tưởng là trong một tương lai gần, xã hội nhận thức đúng đắn hơn công sức của người đứng lớp, đào tạo tương lai của xứ sở.
Tuần rồi, đưa mẹ tôi vào nhà thương, chúng tôi được một cô y tá đón tiếp. Cô nhận ra tôi và tự giới thiệu: “Em đã học xã hội học do cô dạy 30 năm về trước”.
Hi vọng các bạn cũng có những niềm vui nho nhỏ như thế và chân thành chúc các bạn có nhiều học trò tích cực học với thầy.
Nguyễn Huỳnh Mai
Liège, Bỉ
Sau giờ học, Học sinh chỉ chơi cũng không tốt
Ông Lê Ngọc Điệp – Trưởng phòng Giáo dục tiểu học, Sở GD-ĐT TP.HCM
Thứ Ba, 28/08/2012, 08:15 AM (GMT+7)
(giao duc) - Ông Lê Ngọc Điệp – Trưởng phòng Giáo dục tiểu học, (Sở GD-ĐT TP.HCM) nêu quan điểm như trên khi trao đổi xung quanh vấn đề có nên cấm ra bài tập về nhà cho học sinh lớp 1.
Ông Lê Ngọc Điệp cho biết: Phải hiểu bài tập về nhà là bài tập gì. Đối với học sinh tiểu học, cuối giờ cô giáo thường hay dặn dặn dò là về nhà các con phải coi lại những điều cô đã nhận xét và chuẩn bị bài mới, đây là một công việc bình thường của một học sinh vì vậy nên bắt đầu việc này từ tiểu học.
Nếu sau khi học trên lớp, trẻ về nhà đi chơi, rồi ngủ như vậy cũng không phải là tốt. Vì vậy, sau khi trẻ về nhà, nếu cha mẹ bỏ ra một ít thời gian để trò chuyện, trao đổi với trẻ đó là điều rất tốt. Tôi rất khuyến khích phụ huynh nên hỏi con hôm nay cô đã dạy con cái gì, con phải chuẩn bị cái gì cho ngày mai, để có thể những buổi học đó nếu học sinh có những điều rất tốt thì cha mẹ nên khen con và ngược lại nếu như học sinh làm chưa tốt thì phụ huynh cũng cần hỗ trợ để con tiến bộ.
Đối với học sinh tiểu học hiện nay, không yêu cầu phải nâng cao, mở rộng kiến thức mà chỉ cần cho học sinh học đúng kĩ năng đã có trong sách giáo khoa là đủ, còn nếu em nào có năng khiếu thì có thể học thêm.
Còn việc giao bài tập về nhà ở đây, chúng ta phải hiểu đó là việc giáo viên cứ ra hết bài này đến bài khác để học sinh làm, hay đưa những bài khó hơn cho học sinh để học sinh tìm tòi hoàn thành thì hoàn toàn không được. Chúng ta phải hiểu rằng mỗi bài, mỗi môn học hay mỗi ngày học đều có những kĩ năng khác nhau, có yêu cầu khác nhau đòi hỏi học sinh phải học tập, còn nếu đạt được thì học làm gì nữa.
- Thực tế, có nhiều phụ huynh gặp riêng cô giáo để xin bài tập về nhà hoặc thuê gia sư về dạy con học để giảm thời gian chơi điện tử, xem ti vi...Theo ông, phụ huynh chọn cách này có hợp lý?
Tìm cách học cho con đó là trách nhiệm của cha mẹ nhưng không phải là cách giáo dục tốt. Những phụ huynh này họ làm như vậy vì họ chỉ muốn cho xong việc, muốn có việc cho học sinh làm để mình được được rảnh rang.
Và đó là lỗi của phụ huynh chứ không phải của giáo dục. Giáo dục không yêu cầu cha mẹ học sinh tìm bài cho con vì những bài này học sinh đã có kiến thức và kĩ năng học trên lớp và đã có thể làm được rồi.
Tôi rất khuyến khích những phụ huynh sau mỗi ngày học sinh học trên lớp, dành một khoảng thời gian để trao đổi với con. Ví dụ hôm nay trẻ học âm e, cha mẹ có thể hỏi, hôm này trong lớp con tìm được tiếng nào có âm e, hay bạn con tìm được tiếng nào đó là cách ôn tập tốt.
Tất nhiên, phụ huynh có cách nghĩ của phụ huynh, nhiều phụ huynh quan niệm rằng cứ ra nhiều bài tập cho trẻ mà không có bề dọc, không có bề ngang nào, điều này chỉ gây áp lực cho con.
- Một số giáo viên và phụ huynh đánh giá chương trình giáo dục tiểu học hiện nay nặng, nếu không ra bài tập về nhà cho học sinh khó có thể đảm bảo được đúng chương trình?
Chương trình giáo dục tiểu học hiện nay không có gì là nặng nhưng phương pháp và cách dạy của chúng ta làm cho nó trở nên nặng. Ví dụ hôm nay trẻ đọc âm e, và biết được âm e có tiếng mẹ, tiếng bé thế là được rồi. Tại sao các giáo viên và phụ huynh cứ mong muốn con mình phải biết thêm cái này, thêm cái khác. Phương pháp, cách thức dạy cũng làm cho nó trở nên nặng nề, đôi lúc sai sư phạm.
Chúng ta phải hiểu đối với lớp 1, viết là tập viết, văn là tập làm văn, đọc là tập đọc. Và giáo viên cũng như phụ huynh phải hiểu được tập là cái gì và chương trình là yêu cầu trẻ tập chứ không phải làm được ngay. Đối với môn tập viết đòi hỏi phải viết chữ đẹp thì trước hết phải viết đúng, trong viết đúng đó nếu có những em sáng tạo thì nên học viết đẹp.
Đưa bé đến trường là để được giáo dục, được học hỏi chứ đâu phải để phục vụ. Nếu hiểu như vậy thì nhẹ nhàng lắm.
- Ông có lời khuyên nào khi nhiều phụ huynh vì lo lắng nên cho con học trước khi vào lớp 1?
Việc học trước là hoàn toàn không nên. Chương trình ở mầm non đã cho bé làm quen chữ viết, nhìn và đọc.
Ví dụ có thể trẻ biết chữ e, nhưng cấu tạo như thế nào cách đặt bút, nối nét thì nó chưa biết. Nhưng khi vào trường trẻ sẽ được dạy cấu tạo như thế nào, đặt bút ở đâu và viết như thế nào đón mới là giáo dục. Cha mẹ không nên suy nghĩ rằng con biết âm e đã là đúng, tại sao các phụ huynh lại cứ làm điều này.
Kể cả cách phát âm cũng vậy, đứa bé có thể đọc được nhưng nếu phát âm chưa chính xác thì phải học. Vì vậy không nên cho trẻ học trước, như vậy sẽ gây ra tâm lý chủ quan, trẻ cũng không phát hiện được những cái hay, những cái được giáo dục trên lớp thì buổi học đó sẽ không còn hứng thú đối với trẻ.
- Như phân tích của ông thì việc kết hợp giữa giáo dục nhà trường và giáo dục gia đình đúng cách sẽ có hiệu quả. Nhưng để làm tốt điều này thì gia đình và nhà trường cần phải làm như thế nào?
Ngày xưa trẻ em đến trường là để học chữ, viết chữ, nhưng giáo dục bây giờ luôn nói tới việc đổi phương pháp vì vậy đối với việc dạy và học cũng nên có những phương pháp mới. Ngoài việc học sinh vào trường để học kiến thức, thì nên có những trải nghiệm, những hoạt động cho trẻ được tham gia.
Đối với phụ huynh ở Việt nam điều rất tốt là chúng ta thường hay nói là trăm sự nhờ thầy nhưng thực tế lại không làm theo thầy. Vì vậy cha mẹ nên lắng nghe con trẻ học được cái gì và cùng với nhà trường để khuyên trẻ làm theo.
Nhiều phụ huynh hay bảo không dạy cho học sinh những kĩ năng sống đó là sai lầm nhưng thực tế phụ huynh đâu có đọc những cuốn sách đạo đức, những cuốn sách công dân trong khi những cái đó đã có hết trong chương trình. Vì vậy phụ huynh cũng cần giúp trẻ, nhưng nên tin tưởng vào thầy cô.
Thứ Ba, 28/08/2012, 08:15 AM (GMT+7)
(giao duc) - Ông Lê Ngọc Điệp – Trưởng phòng Giáo dục tiểu học, (Sở GD-ĐT TP.HCM) nêu quan điểm như trên khi trao đổi xung quanh vấn đề có nên cấm ra bài tập về nhà cho học sinh lớp 1.
Ông Lê Ngọc Điệp cho biết: Phải hiểu bài tập về nhà là bài tập gì. Đối với học sinh tiểu học, cuối giờ cô giáo thường hay dặn dặn dò là về nhà các con phải coi lại những điều cô đã nhận xét và chuẩn bị bài mới, đây là một công việc bình thường của một học sinh vì vậy nên bắt đầu việc này từ tiểu học.
Nếu sau khi học trên lớp, trẻ về nhà đi chơi, rồi ngủ như vậy cũng không phải là tốt. Vì vậy, sau khi trẻ về nhà, nếu cha mẹ bỏ ra một ít thời gian để trò chuyện, trao đổi với trẻ đó là điều rất tốt. Tôi rất khuyến khích phụ huynh nên hỏi con hôm nay cô đã dạy con cái gì, con phải chuẩn bị cái gì cho ngày mai, để có thể những buổi học đó nếu học sinh có những điều rất tốt thì cha mẹ nên khen con và ngược lại nếu như học sinh làm chưa tốt thì phụ huynh cũng cần hỗ trợ để con tiến bộ.
Đối với học sinh tiểu học hiện nay, không yêu cầu phải nâng cao, mở rộng kiến thức mà chỉ cần cho học sinh học đúng kĩ năng đã có trong sách giáo khoa là đủ, còn nếu em nào có năng khiếu thì có thể học thêm.
Còn việc giao bài tập về nhà ở đây, chúng ta phải hiểu đó là việc giáo viên cứ ra hết bài này đến bài khác để học sinh làm, hay đưa những bài khó hơn cho học sinh để học sinh tìm tòi hoàn thành thì hoàn toàn không được. Chúng ta phải hiểu rằng mỗi bài, mỗi môn học hay mỗi ngày học đều có những kĩ năng khác nhau, có yêu cầu khác nhau đòi hỏi học sinh phải học tập, còn nếu đạt được thì học làm gì nữa.
- Thực tế, có nhiều phụ huynh gặp riêng cô giáo để xin bài tập về nhà hoặc thuê gia sư về dạy con học để giảm thời gian chơi điện tử, xem ti vi...Theo ông, phụ huynh chọn cách này có hợp lý?
Tìm cách học cho con đó là trách nhiệm của cha mẹ nhưng không phải là cách giáo dục tốt. Những phụ huynh này họ làm như vậy vì họ chỉ muốn cho xong việc, muốn có việc cho học sinh làm để mình được được rảnh rang.
Và đó là lỗi của phụ huynh chứ không phải của giáo dục. Giáo dục không yêu cầu cha mẹ học sinh tìm bài cho con vì những bài này học sinh đã có kiến thức và kĩ năng học trên lớp và đã có thể làm được rồi.
Tôi rất khuyến khích những phụ huynh sau mỗi ngày học sinh học trên lớp, dành một khoảng thời gian để trao đổi với con. Ví dụ hôm nay trẻ học âm e, cha mẹ có thể hỏi, hôm này trong lớp con tìm được tiếng nào có âm e, hay bạn con tìm được tiếng nào đó là cách ôn tập tốt.
Tất nhiên, phụ huynh có cách nghĩ của phụ huynh, nhiều phụ huynh quan niệm rằng cứ ra nhiều bài tập cho trẻ mà không có bề dọc, không có bề ngang nào, điều này chỉ gây áp lực cho con.
- Một số giáo viên và phụ huynh đánh giá chương trình giáo dục tiểu học hiện nay nặng, nếu không ra bài tập về nhà cho học sinh khó có thể đảm bảo được đúng chương trình?
Chương trình giáo dục tiểu học hiện nay không có gì là nặng nhưng phương pháp và cách dạy của chúng ta làm cho nó trở nên nặng. Ví dụ hôm nay trẻ đọc âm e, và biết được âm e có tiếng mẹ, tiếng bé thế là được rồi. Tại sao các giáo viên và phụ huynh cứ mong muốn con mình phải biết thêm cái này, thêm cái khác. Phương pháp, cách thức dạy cũng làm cho nó trở nên nặng nề, đôi lúc sai sư phạm.
Chúng ta phải hiểu đối với lớp 1, viết là tập viết, văn là tập làm văn, đọc là tập đọc. Và giáo viên cũng như phụ huynh phải hiểu được tập là cái gì và chương trình là yêu cầu trẻ tập chứ không phải làm được ngay. Đối với môn tập viết đòi hỏi phải viết chữ đẹp thì trước hết phải viết đúng, trong viết đúng đó nếu có những em sáng tạo thì nên học viết đẹp.
Đưa bé đến trường là để được giáo dục, được học hỏi chứ đâu phải để phục vụ. Nếu hiểu như vậy thì nhẹ nhàng lắm.
- Ông có lời khuyên nào khi nhiều phụ huynh vì lo lắng nên cho con học trước khi vào lớp 1?
Việc học trước là hoàn toàn không nên. Chương trình ở mầm non đã cho bé làm quen chữ viết, nhìn và đọc.
Ví dụ có thể trẻ biết chữ e, nhưng cấu tạo như thế nào cách đặt bút, nối nét thì nó chưa biết. Nhưng khi vào trường trẻ sẽ được dạy cấu tạo như thế nào, đặt bút ở đâu và viết như thế nào đón mới là giáo dục. Cha mẹ không nên suy nghĩ rằng con biết âm e đã là đúng, tại sao các phụ huynh lại cứ làm điều này.
Kể cả cách phát âm cũng vậy, đứa bé có thể đọc được nhưng nếu phát âm chưa chính xác thì phải học. Vì vậy không nên cho trẻ học trước, như vậy sẽ gây ra tâm lý chủ quan, trẻ cũng không phát hiện được những cái hay, những cái được giáo dục trên lớp thì buổi học đó sẽ không còn hứng thú đối với trẻ.
- Như phân tích của ông thì việc kết hợp giữa giáo dục nhà trường và giáo dục gia đình đúng cách sẽ có hiệu quả. Nhưng để làm tốt điều này thì gia đình và nhà trường cần phải làm như thế nào?
Ngày xưa trẻ em đến trường là để học chữ, viết chữ, nhưng giáo dục bây giờ luôn nói tới việc đổi phương pháp vì vậy đối với việc dạy và học cũng nên có những phương pháp mới. Ngoài việc học sinh vào trường để học kiến thức, thì nên có những trải nghiệm, những hoạt động cho trẻ được tham gia.
Đối với phụ huynh ở Việt nam điều rất tốt là chúng ta thường hay nói là trăm sự nhờ thầy nhưng thực tế lại không làm theo thầy. Vì vậy cha mẹ nên lắng nghe con trẻ học được cái gì và cùng với nhà trường để khuyên trẻ làm theo.
Nhiều phụ huynh hay bảo không dạy cho học sinh những kĩ năng sống đó là sai lầm nhưng thực tế phụ huynh đâu có đọc những cuốn sách đạo đức, những cuốn sách công dân trong khi những cái đó đã có hết trong chương trình. Vì vậy phụ huynh cũng cần giúp trẻ, nhưng nên tin tưởng vào thầy cô.
Lời phê của cô giáo
Vừa rồi, tôi tình cờ đọc được một bài làm văn đạt điểm 9 của học sinh một trường THPT với lời phê của cô giáo: “Tạm được”. Bài văn 9 điểm với lời phê “tạm được” xem ra chưa hợp lý, bởi lời phê này chỉ nên dành cho những bài làm đạt điểm trung bình.Tuy nhiên, vấn đề không phải ở chỗ lời phê có tương xứng với điểm bài làm hay không, mà điều đáng nói ở đây là giáo viên có nên đặt bút phê những lời lạnh lùng và cụt ngủn như thế hay không, thậm chí đối với bài làm chỉ đạt điểm trung bình?
Lại chợt nhớ một chuyện khi con tôi còn học lớp 1. Thường thì cháu hay làm ngược lại những gì đề bài yêu cầu. Chẳng hạn, đề toán yêu cầu “sắp xếp các số theo thứ tự từ lớn đến bé” thì cháu làm từ bé đến lớn. Khi chấm bài, bên cạnh một gạch chéo (vì làm sai) là lời phê của cô giáo: “Lần sau em nhớ chú ý đọc kỹ câu lệnh nhé!”.
Và dần dần cháu không mắc những lỗi tương tự như thế nữa. Hay như chuyện cháu thường xuyên đạt điểm trung bình môn tập viết, cô giáo phê: “Em cố gắng rèn chữ viết cẩn thận nhé!”, sau đó cháu viết có tiến bộ hơn (tuy chưa đẹp bằng các bạn), cô lại phê động viên: “Em có tiến bộ nhiều, hãy cố gắng hơn nữa”. Khi cháu đạt điểm 9, điểm 10 cô phê: “Em rất tiến bộ. Nhớ luôn luôn cố gắng em nhé!”. Và cô còn nhiều lời phê nhắc nhở, động viên ở các môn học khác. Ngoài ra, đôi khi cô còn phê “ngoài lề” như: “Em không nên viết hai màu mực”.
Khi kiểm tra vở cháu, tôi đã thật sự cảm động và biết ơn những lời phê có tính nhắc nhở, động viên của cô giáo. Lời phê chính xác, đúng mực của giáo viên là để các em thấy được thiếu sót của mình mà khắc phục; hay là sự động viên, ghi nhận của thầy cô giáo đối với những tiến bộ của học sinh để các em tiếp tục vươn lên. Lời phê của giáo viên không chỉ là lời nhận xét đơn thuần mà còn là tình cảm, trách nhiệm, sự quan tâm của “người mẹ hiền” đối với học sinh. Mà lời động viên, dù nhỏ, đôi khi cũng có thể làm thay đổi một con người.
Vừa rồi, tôi tình cờ đọc được một bài làm văn đạt điểm 9 của học sinh một trường THPT với lời phê của cô giáo: “Tạm được”. Bài văn 9 điểm với lời phê “tạm được” xem ra chưa hợp lý, bởi lời phê này chỉ nên dành cho những bài làm đạt điểm trung bình.Tuy nhiên, vấn đề không phải ở chỗ lời phê có tương xứng với điểm bài làm hay không, mà điều đáng nói ở đây là giáo viên có nên đặt bút phê những lời lạnh lùng và cụt ngủn như thế hay không, thậm chí đối với bài làm chỉ đạt điểm trung bình?
Lại chợt nhớ một chuyện khi con tôi còn học lớp 1. Thường thì cháu hay làm ngược lại những gì đề bài yêu cầu. Chẳng hạn, đề toán yêu cầu “sắp xếp các số theo thứ tự từ lớn đến bé” thì cháu làm từ bé đến lớn. Khi chấm bài, bên cạnh một gạch chéo (vì làm sai) là lời phê của cô giáo: “Lần sau em nhớ chú ý đọc kỹ câu lệnh nhé!”.
Và dần dần cháu không mắc những lỗi tương tự như thế nữa. Hay như chuyện cháu thường xuyên đạt điểm trung bình môn tập viết, cô giáo phê: “Em cố gắng rèn chữ viết cẩn thận nhé!”, sau đó cháu viết có tiến bộ hơn (tuy chưa đẹp bằng các bạn), cô lại phê động viên: “Em có tiến bộ nhiều, hãy cố gắng hơn nữa”. Khi cháu đạt điểm 9, điểm 10 cô phê: “Em rất tiến bộ. Nhớ luôn luôn cố gắng em nhé!”. Và cô còn nhiều lời phê nhắc nhở, động viên ở các môn học khác. Ngoài ra, đôi khi cô còn phê “ngoài lề” như: “Em không nên viết hai màu mực”.
Khi kiểm tra vở cháu, tôi đã thật sự cảm động và biết ơn những lời phê có tính nhắc nhở, động viên của cô giáo. Lời phê chính xác, đúng mực của giáo viên là để các em thấy được thiếu sót của mình mà khắc phục; hay là sự động viên, ghi nhận của thầy cô giáo đối với những tiến bộ của học sinh để các em tiếp tục vươn lên. Lời phê của giáo viên không chỉ là lời nhận xét đơn thuần mà còn là tình cảm, trách nhiệm, sự quan tâm của “người mẹ hiền” đối với học sinh. Mà lời động viên, dù nhỏ, đôi khi cũng có thể làm thay đổi một con người.
MỌI VẬT ĐỀU CÓ MỤC ĐÍCH
Có một bà lão gánh hai thùng nước bằng hai vai, một thùng nguyên vẹn còn
thùng kia có vết nứt dài. Vết nứt làm nước từ trong thùng chảy ra ngoài
và khi tới nhà chỉ còn lại một nửa trong khi thùng kia nước vẫn còn nguyên
vẹn.Hai năm trôi qua ngày nào bà lão cũng gánh một thùng rưỡi nước khi
tới nhà. Thùng nguyên vẹn luôn tự hào , trong khi thùng kia thì tủi thân vì sự
khiếm khuyết của mình.
Cuối cùng nó lấy hết can đảm để nói với bà lão rằng bởi vì vết nứt này
mà nước chảy ra ngoài và nó cảm thấy hổ thẹn. Bà lão cười và chỉ nó thấy
những cánh hoa mọc bên lề đường nơi bên dưới của nó , điều này không có
ở thùng bên kia. Sau đó bà nói : bởi vì thấy được sự khiếm khuyết này , nên
bà đã gieo hạt giống hoa bên này mà không gieo bên kia và hàng ngày nó đã
tưới làm xanh tốt những đóa hoa đó.
Hai năm nay , nhờ sự rò rỉ này mà bà có những đóa hoa trên bàn ăn lúc nào
cũng xinh đẹp và ngôi nhà lúc nào cũng đượm mùi hương.
Khuyết điểm có trong chúng ta, nhưng những cái ấy làm cuộc sống chúng
ta đẹp đẽ và cao thượng hơn và hãy nhìn thấy sự tốt đẹp từ những khiếm
khuyết đó, cũng như bài học của cái thùng này.
Có một bà lão gánh hai thùng nước bằng hai vai, một thùng nguyên vẹn còn
thùng kia có vết nứt dài. Vết nứt làm nước từ trong thùng chảy ra ngoài
và khi tới nhà chỉ còn lại một nửa trong khi thùng kia nước vẫn còn nguyên
vẹn.Hai năm trôi qua ngày nào bà lão cũng gánh một thùng rưỡi nước khi
tới nhà. Thùng nguyên vẹn luôn tự hào , trong khi thùng kia thì tủi thân vì sự
khiếm khuyết của mình.
Cuối cùng nó lấy hết can đảm để nói với bà lão rằng bởi vì vết nứt này
mà nước chảy ra ngoài và nó cảm thấy hổ thẹn. Bà lão cười và chỉ nó thấy
những cánh hoa mọc bên lề đường nơi bên dưới của nó , điều này không có
ở thùng bên kia. Sau đó bà nói : bởi vì thấy được sự khiếm khuyết này , nên
bà đã gieo hạt giống hoa bên này mà không gieo bên kia và hàng ngày nó đã
tưới làm xanh tốt những đóa hoa đó.
Hai năm nay , nhờ sự rò rỉ này mà bà có những đóa hoa trên bàn ăn lúc nào
cũng xinh đẹp và ngôi nhà lúc nào cũng đượm mùi hương.
Khuyết điểm có trong chúng ta, nhưng những cái ấy làm cuộc sống chúng
ta đẹp đẽ và cao thượng hơn và hãy nhìn thấy sự tốt đẹp từ những khiếm
khuyết đó, cũng như bài học của cái thùng này.